PDA

Xem phiên bản đầy đủ : Toàn quốc chúng ta phải thờ Phật như thế nào mới đúng ý nghĩa



thang4cpre13
06-19-2015, 10:28 AM
I. Thờ Phật

1) Phật là bậc đáng tôn thờ. Phật là những bậc đã dày công tu luyện phước đức và trí óc, bởi vậy đã được hoàn toàn sáng láng và có đầy đủ đức hạnh cao quý. Các Ngài đã dùng đức và trí ấy để dẫn dắt chúng sanh ra ngoài biển khổ luân hồi, và đua đến địa vị minh mẫn an vui. Trong công việc độ sanh ấy, các Ngài lại không bao giờ thối chuyển ngã lòng mặc dù gặp trở ngại khó khăn.

Các Ngái đã nguyện độ cho toàn thể chúng sanh, cho đến khi nào không còn một chúng sanh nào để độ nữa mới thôi. thật là đúng với câu: “Tự giác, giác tha, giác hạnh viên mãn”. Một bậc có đủ ba đức tính quý giá là Bi, Trí, Dũng, ba đức tính căn bản mà một con người muốn được toàn thiện, toàn mỹ, toàn chân, chẳng thể thiếu được.

Một bậc siêu phàm xuất chúng, có những lời dạy quý, những cử chỉ cao thượng, những hành động minh mẫn, một đời sống kiểu mẫu như Phật, mà chúng ta không tôn thờ, thì còn tôn thờ ai nữa?

2) Nhưng chúng ta phải thờ Phật như thế nào mới đúng ý nghĩa. Như trên đã nói, chúng ta thờ Phật là để tỏ lòng tri ân của chúng ta đối với một Vị đã có ân đức lớn với nhân loại. Chúng ta thờ Phật là để có luôn luôn ở trước mặt một kiểu mẫu minh mẫn trọn lành để khuôn rập tư tưởng, lời nói và hành động của chúng ta được chân, thiện, mỹ như Phật vậy.

Người ta thường nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Chúng ta thờ Phật là muốn luôn luôn được có bên mình ngọn đèn trí tuệ của Ngài, cái hương từ bi của Ngài, để được sáng lây, thơm lây, chứ không phải chúng ta có mục đích cày cục Ngài để Ngài ban phước, trừ họa, để Ngài chở che cho chúng ta mua may bán đắt một cách vô lương, hay để chúng ta dựa vào thế lực của Ngài, tha hồ làm những điều bất chính. Nếu chúng ta thờ Ngài với mục đích sai lạc như vừa nói ở trên, thì không những chúng ta đã phỉ bán Ðức Phật, mà chúng ta còn tự tạo tư tưởng không tốt cho chúng ta nữa.

3) Phải thờ Ðức Phật nào? Ðức Phật nào cũng có nghĩa vô lượng quang, vô lượng thọ bao la cùng khắp và công đức tu hành phước trí vô lượng vô bờ cả; nên hễ thờ một Ðức Phật là thờ vớ các Ðức Phật. Nhưng chúng ta cũng nên tuỳ đồ mỹ nghệ bằng gỗ (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/tuong-canh) theo thời kỳ giáo hóa của mỗi Ðức Phật và pháp môn tu hành mà thờ cho xứng lý, hợp cơ.


http://dothotuongphatsd.com/publish/thumbnail/9327/168x158xfull//upload/9327/20140416/IMG_1069.JPG

ví dụ như hiện, chúng ta ở vào thời kỳ giáo hóa của Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni, thì lẽ dĩ nhiên, chúng ta phải thờ Ngài đầu tiên. Nếu giáo đồ nào tu về “Tịnh Ðộ Tông”, chuyên về pháp môn “Trì danh niệm Phật” để cầu vãng sanh, thì tín đồ ấy phải thờ Ðức Phật A-Di-Ðà. Hoặc giả, nếu Phật tử muốn thờ toàn bộ Phật trong ba đời, thì nên thờ Ðức Phật Thích Ca, Ðức A-Di-Ðà, và Ðức Di-Lặc, gọi là thờ “Tam Thế Phật”.

4) Cách thức thờ Phật. Như vậy trong nhà tín đồ đồ thờ cúng bằng gỗ (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/ngai-va-kieu) nếu muốn thờ tượng Phật, thì nhiều nhất là ba Vị. Và nên nhớ rằng, trong khi thờ Tam Thế Phật, phải sắp đặc chung một bàn. Nếu tượng lồng kiếng thì nên treo ngay thẳng, không được cái cao, cái thấp, cũng không được cái to, cái bé; còn như tượng gỗ, tượng đồng tượng sành, thì để ngang hàng đồng bực, không nên để tùng trên, cấp dưới.

bàn độc Phật phải đặt chính giữa nhà, bàn độc đồ gỗ thờ cúng (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/cua-vong-va-chieu-chau) ông bà ở phía dưới hoặc sau đúng câu: “Tiền Phật hậu Linh, hay Thượng Phật hạ Linh”. Nếu nhà lầu thì thờ Phật ở tầng trên. Tại bàn thờ Phật không nên để tạp vật nào khác, ngoài bình bông, lư hương,, chân đèn và dĩa quả. Những vật này mỗi ngày đều chăm sóc lau quét sạch sẽ luôn.

Lần đầu tiên thỉnh Tượng Phật, giáo đồ phải làm lễ thượng tượng, cũng gọi là lễ an vị Phật. Lễ này không buộc phải tổ chức linh đình, chỉ nên làm một cách đơn giản, nhưng không kém vẻ trang nghiêm và tinh khiết.

Muốn được hai đặc diểm ấy, chủ nhà phải dọn mình sạch sẽ: ăn chay, giữ giới và mời thêm thiện hữu trí thức đến hộ niệm một thời kinh. Và bắt đầu từ ngày làm lễ an vị Phật trở đi, tất mọi người trong nhà, mỗi ngày ra vô trông thấy tượng Phật, nên nghĩ nhớ đến đức hạnh cao cả của Ngài mà chấn chỉnh lại thân tâm mình.

Mỗi ngày đều lo cải thiện lại sự cư xử với nhau, đối nội cũng như đối ngoại, phải xoành xoạch thấm nhuần ý thức từ bi, nhân ái và đồng đẳng. Như thế mới xứng đáng với danh nghĩa của một gia đình có thờ Phật. thờ cúng lâu năm, tượng Phật bi hư rách, chẳng thể sơn phết hay sang sửa lại được, thì nên đổi thay tượng mới. Khi có tượng vừa rồi thì tượng cũ phải dâng vào chùa chờ dịp nhập tháp, chớ không nên bạ đâu bỏ đó, mà mang tội.

II. Lạy Phật

1) Ý nghĩa lạy Phật. Ngày xưa, khi Ðức Phật còn tại thế, các môn đệ từ vua quan , đến quần chúng, mỗi lần được may mắn gặp Ðức Phật Thích Ca, đều cuối xuống ôm chân Phật và đặt trán mình klên chân Ngài để tỏ lòng hâm mộ, tôn thờ một bậc tối thượng: Bi, trí phi phàm. Cử chỉ ấy là một cử chỉ khôn xiết khiêm tốn, nhu thuận và hoàn toàn tin tưởng.# đối với Ðức Phật.

Sau khi Phật nhập diệt, toàn thể tín đồ vẫn xem Ngài như còn tại thế, và cái cử chỉ cuối xuống ôm chân Phật vẫn còn nối tiếp tồn tại cho đến ngày nay và muôn ngàn năm sau. Cái cử chỉ ấy chỉ có cái công dụng làm cho tínn đồ bao giờ cũng tưởng tượng như Ðức Phật còn ngồi trước mặt mình để chứng giám cho tấm lòng thành kính thiết tha của mình.

2) Phải lạy Phật như thế nào mới đúng ý nghĩa. Ðể cho đúng với ý nghĩa trên, khi lạy Phật phải quỳ xuống, ngửa hai bàn tay ra như đang nâng hai chân Phật và cuối lưng xuống đặt trán mình trên hai lòng bàn tay.

Trước khi lạy Phật, phải dọn mình cho sạch sẽ: rửa mặt, súc miệng, lau tay chân, thay trang phục và mặc áo tràng. xong, mới đốt hương ra trước bàn Phật, đứng ngay thẳng, tay chắp để trước ngực, mắt nhìn tượng Phật, tâm trí đến các tướng tốt và những tiết hạnh cao cả của Ngài, và phân trần hoài vọng chân chánh của mình, xá rồi cắm hương vào lư, đánh tiêng chuông và lạy Phật ba lạy.

Lễ Phật như thế mới đúng pháp; trong kinh gọi là “thân tâm kính cẩn lễ” , nghĩa là thân tâm hăng hái tề chỉng, nghiêm chỉnh, tâm thì hớn hở vui mừng và hết lòng thành kính như gặp được Phật còn tại thế. ngược lại, chúng ta lễ Phật với lòng ngã mạng (ngã mạng lễ), hay với tâm cầu danh (cầu danh lễ), thì đã không có kết quả gì, mà còn mang thêm tội.

Ngã mạng lễ, là khi lạy Phật mà trong tâm còn ngạo nghễ, tự cao, năm vóc (đầu, hai tay, hai chân) không sát đất, đứng lên cuối xuống một cách cẩu thả, sơ sài cho có chuyện. Cầu danh lễ, là khi thấy có đông người thì miệng liền to tiếng dài hơi xưng danh hiệu Phật, thân lại siêng năng lạy không ngừng nghỉ, có ý để cho mọi người khen.

ngược lại khi không có người thì thân lại lười biếng, tâm lại giải đãi, không muốn lễ bái gì cả. Hai cách lễ ái trên đây rất giả dối, vậy những ai muốn tiến trên đường Ðạo, thì phải nên tránh ngay.

3) Bốn phép lạy (thuộc về lý). Về bình diện lý thì có bốn phép lễ.

a) Phát trí thanh tịnh lễ. Trong phép này, người hành lễ phải thấu suốt rằng cảnh giới của Chư Phật đều tùy tâm hiện bày, nên lạy một Ðức Phật, nghĩa là lạy vơ Chư Phật, lạy một lạy, tức là lạy sờ soạng pháp giới, vì Pháp thân của Phật dung thông.

b) Biến nhập pháp giới lễ. Trong pháp này, người hành lễ phải tự quán thân, tâm cùng hết thảy các pháp, từ hồi nào đến giờ đều không rời giới luật.

c) Chánh quán lễ. Trong pháp này, người hành lễ lạy Ðức Phật ngay nơi tự tâm của mình, chứ không duyên với Ðức Phật nào khác, vì tất cả chúng sanh từ xưa đến nay, đều sẵn có Phật tánh viên mãn, bình đẳng và chân giác.

d) Thật tướng đồng đẳng lễ. Trong pháp lễ này, người hành lễ không thấy có tự, có tha; người và mình là một, phàm và Thánh nhứt như, thế và dụng không hai. Do đó, Ngài Văn Thù Sư Lợi Bồtát có nói: “Năng lễ, sở lễ tánh không tịch”, tức thị người lạy, và đấng mình lạy, thể tánh đều vẳng lặng. Như thế mới thấu triệt và hợp lý Bát Nhã.

Bốn phép lễ này, lý cao khó nghĩ bàn, nếu chẳng phải bực thượng căn, thượng trí, thì không thấu nổi và khó làm theo được.