thang4cpre5
06-04-2015, 02:47 PM
Chúng ta sẽ mô tả những biểu tượng khác nhau cả ở ý nghĩa bên ngoài và ý nghĩa bên trong hay ý nghĩa ẩn sâu của chúng, theo những giáo thuyết khác nhau của Đức Phật. Tuy nhiên, theo giáo lý Phật giáo, sự tồn tại của đồ gỗ thờ cúng (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/cua-vong-va-chieu-chau) bất kỳ hiện tượng nào đều tùy thuộc vào ý nghĩa bên trong của nó, điều có mặt do sự tạo tác của tâm thức hay hành nghiệp của chúng sanh. Điều này muốn nói rằng những biểu tượng tồn tại là do sự tạo tác của tâm hay hành nghiệp của những chúng sanh đó và chẳng thể tồn tại mà không có nó. Giống như một cái cây cần một hạt giống để hiện hữu, theo đó cái cây như là một biểu tượng tồn tại chỉ vày có một nghiệp chủng tạo nên nó.
Thực tế, sự hiện hữu của một cái cây vật lý cũng tùy thuộc vào sự hiện hữu của một chủng nghiệp ở nơi tâm thức của các sinh vật trong thế giới tổng thể mà cái cây đó sinh trưởng. Do đó, những gì chúng ta gọi là những biểu trưng không phải là những sáng tạo văn hóa của con người, mà chúng ứng với một hành nghiệp thực thụ trình diễn.# ở bề mặt bên ngoài như là một đối tượng vật chất-một cái cây hay tượng gỗ mỹ nghệ (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/tuong-canh) một con thú ở trong trường hợp đó-và ở bề mặt tiềm thức hay bên trong tương ứng với một kinh nghiệm tiềm thức. Thực tại trung thực của những biểu tượng này được những bậc thánh giả nhận chân trực tiếp ở trong thiền định. Bằng cách này hay cách khác họ đã khám phá ra thực chất thật của các tượng trưng phê chuẩn cái nhìn và sự hiểu biết sáng rõ của mình. Ngay cả những người thông thường cũng có thể lĩnh hội được chừng đỗi nào đó bản chất thật của các biểu tượng, nhưng để có được sự hiểu biết rõ ràng thì phải cần đến một vài giải thích mang tính trí thức.
thường nhật, những tượng trưng của Phật giáo đồ thờ cúng bằng gỗ (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/ngai-va-kieu) hay những biểu trưng của những đạo khác được xem như là một vấn đề văn hóa, và ta hoàn toàn không hiểu hết được ý nghĩa thật của chúng. Chúng được dùng hay tôn kính chỉ vày nó là truyền thống, hay vì người ta tin rằng những biểu tượng hay đối tượng này mang đến những điều tốt lành và thịnh vượng... Trong bài viết này, tôi chỉ miêu tả vắn tắt về năm loài thú.
SƯ TỬ
Sư tử là vua của loài thú: chúng kiêu hãnh và đường bệ. Chúng sống ở những khu vực bằng phẳng hay những đồi cỏ, không bao giờ ở trên núi và kiên cố không ở trên những ngọn núi cao tuyết phủ. Sư tử tập trung thành từng bầy, nhóm và không bao giờ sống đơn lẻ trừ trường hợp những con sư tử già hay những con sư tử bị bầy đàn của nó xua đuổi. Chúng kiếm thức ăn bằng việc săn mồi, điều luôn được những con sư tử cái thực hiện; những con đực thì không bao giờ làm việc đó. Công việc chính của sư tử đực là bảo vệ bầy đàn của nó tránh khỏi sự tiến công của quân thù. Tuy nhiên, sư tử thì không có quân thù tự nhiên nào hết. Do những đặc tính này, ở mọi thời và mọi xứ, sư tử được xem như là tượng trưng của sự quý phái và bảo vệ, cũng như tượng trưng của trí não và kiêu hãnh. Sự trình bày bằng tranh về sư tử có cỗi nguồn ở Ba Tư (Persia).
Trong Phật giáo, sư tử là biểu tượng của chư Bồ-tát, “những người con trai của Đức Phật”. Chư Bồ-tát là những người đã đạt được giác ngộ. Họ khởi phát tâm Bồ-đề và thệ nguyện từ hạnh phúc an trú trong Niết-bàn, hài lòng ở lại trần giới này hóa độ cho đến khi tuốt luốt chúng sanh thoát khỏi khổ đau. Chư Bồ-tát thực hiện sáu ba-la-mật: bố thí, trì giới, nín nhịn, tinh tấn, thiền định và trí óc (dana, sila, ksanti, verya, dhyana và prajna); và bốn điều mà chúng khởi hành từ sáu ba-la-mật trên: công cụ thiện xảo, thệ nguyện, sức mạnh và trí tuệ (upaya, pranidhana, bala và jnana).
Trong nghệ thuật tranh tượng Phật giáo, chúng ta thấy những con sư tử trong vai trò là những kẻ bảo hộ Pháp đang nâng tòa ngồi của chư Phật và chư Bồ-tát. Chúng cũng được nhìn thấy ở nơi lối vào của các chùa chiền. Ở những khu vực miền Bắc Nepal, do ảnh hưởng nghệ thuật và Phật giáo Tây Tạng, những con sư tử đã trở nên những “sư tử tuyết”. Trên thực tiễn, không có con sư tử nào sống ở những núi tuyết, mà chỉ có những con báo. Sư tử tuyết được thể hiện bằng màu trắng hay xanh dương với cái bờm màu cam hay màu ngọc lam đang đi nổi trên gió và rất hung hãn, với đôi mắt mở to và miệng hả rộng. Chúng tự do đi lại trên những ngọn núi tuyết cao mà không có bất kỳ nỗi sợ hãi nào, biểu trưng cho trí óc, vô uý và siêu phàm của những hành giả thực hành pháp mà họ có thể sống tự do tự tại nơi ngọn núi tuyết cao của tiềm thức thuần tịnh, không bị ô nhiễm bởi vô minh ảo giác. Họ là những vị vua của Pháp (dhamma) do họ đạt được sức mạnh chinh phục chúng sanh với đại bi và đại trí của họ.
Thực tế, sự hiện hữu của một cái cây vật lý cũng tùy thuộc vào sự hiện hữu của một chủng nghiệp ở nơi tâm thức của các sinh vật trong thế giới tổng thể mà cái cây đó sinh trưởng. Do đó, những gì chúng ta gọi là những biểu trưng không phải là những sáng tạo văn hóa của con người, mà chúng ứng với một hành nghiệp thực thụ trình diễn.# ở bề mặt bên ngoài như là một đối tượng vật chất-một cái cây hay tượng gỗ mỹ nghệ (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/tuong-canh) một con thú ở trong trường hợp đó-và ở bề mặt tiềm thức hay bên trong tương ứng với một kinh nghiệm tiềm thức. Thực tại trung thực của những biểu tượng này được những bậc thánh giả nhận chân trực tiếp ở trong thiền định. Bằng cách này hay cách khác họ đã khám phá ra thực chất thật của các tượng trưng phê chuẩn cái nhìn và sự hiểu biết sáng rõ của mình. Ngay cả những người thông thường cũng có thể lĩnh hội được chừng đỗi nào đó bản chất thật của các biểu tượng, nhưng để có được sự hiểu biết rõ ràng thì phải cần đến một vài giải thích mang tính trí thức.
thường nhật, những tượng trưng của Phật giáo đồ thờ cúng bằng gỗ (http://dothotuongphatsd.com/san-pham2/ngai-va-kieu) hay những biểu trưng của những đạo khác được xem như là một vấn đề văn hóa, và ta hoàn toàn không hiểu hết được ý nghĩa thật của chúng. Chúng được dùng hay tôn kính chỉ vày nó là truyền thống, hay vì người ta tin rằng những biểu tượng hay đối tượng này mang đến những điều tốt lành và thịnh vượng... Trong bài viết này, tôi chỉ miêu tả vắn tắt về năm loài thú.
SƯ TỬ
Sư tử là vua của loài thú: chúng kiêu hãnh và đường bệ. Chúng sống ở những khu vực bằng phẳng hay những đồi cỏ, không bao giờ ở trên núi và kiên cố không ở trên những ngọn núi cao tuyết phủ. Sư tử tập trung thành từng bầy, nhóm và không bao giờ sống đơn lẻ trừ trường hợp những con sư tử già hay những con sư tử bị bầy đàn của nó xua đuổi. Chúng kiếm thức ăn bằng việc săn mồi, điều luôn được những con sư tử cái thực hiện; những con đực thì không bao giờ làm việc đó. Công việc chính của sư tử đực là bảo vệ bầy đàn của nó tránh khỏi sự tiến công của quân thù. Tuy nhiên, sư tử thì không có quân thù tự nhiên nào hết. Do những đặc tính này, ở mọi thời và mọi xứ, sư tử được xem như là tượng trưng của sự quý phái và bảo vệ, cũng như tượng trưng của trí não và kiêu hãnh. Sự trình bày bằng tranh về sư tử có cỗi nguồn ở Ba Tư (Persia).
Trong Phật giáo, sư tử là biểu tượng của chư Bồ-tát, “những người con trai của Đức Phật”. Chư Bồ-tát là những người đã đạt được giác ngộ. Họ khởi phát tâm Bồ-đề và thệ nguyện từ hạnh phúc an trú trong Niết-bàn, hài lòng ở lại trần giới này hóa độ cho đến khi tuốt luốt chúng sanh thoát khỏi khổ đau. Chư Bồ-tát thực hiện sáu ba-la-mật: bố thí, trì giới, nín nhịn, tinh tấn, thiền định và trí óc (dana, sila, ksanti, verya, dhyana và prajna); và bốn điều mà chúng khởi hành từ sáu ba-la-mật trên: công cụ thiện xảo, thệ nguyện, sức mạnh và trí tuệ (upaya, pranidhana, bala và jnana).
Trong nghệ thuật tranh tượng Phật giáo, chúng ta thấy những con sư tử trong vai trò là những kẻ bảo hộ Pháp đang nâng tòa ngồi của chư Phật và chư Bồ-tát. Chúng cũng được nhìn thấy ở nơi lối vào của các chùa chiền. Ở những khu vực miền Bắc Nepal, do ảnh hưởng nghệ thuật và Phật giáo Tây Tạng, những con sư tử đã trở nên những “sư tử tuyết”. Trên thực tiễn, không có con sư tử nào sống ở những núi tuyết, mà chỉ có những con báo. Sư tử tuyết được thể hiện bằng màu trắng hay xanh dương với cái bờm màu cam hay màu ngọc lam đang đi nổi trên gió và rất hung hãn, với đôi mắt mở to và miệng hả rộng. Chúng tự do đi lại trên những ngọn núi tuyết cao mà không có bất kỳ nỗi sợ hãi nào, biểu trưng cho trí óc, vô uý và siêu phàm của những hành giả thực hành pháp mà họ có thể sống tự do tự tại nơi ngọn núi tuyết cao của tiềm thức thuần tịnh, không bị ô nhiễm bởi vô minh ảo giác. Họ là những vị vua của Pháp (dhamma) do họ đạt được sức mạnh chinh phục chúng sanh với đại bi và đại trí của họ.